Cho tới tận bây giờ, toàn thể học viên Trung Tâm Nhật Ngữ Nhân Văn chúng tôi vẫn không nghĩ là mình đủ tự tin và can đảm để bước chân vào Bảo tàng Chứng tích chiến tranh thêm lần thứ hai. Đối với chúng tôi, đó thực sự là một nỗi ám ảnh lớn khi những sự thật về chiến tranh Việt Nam được phơi bày trước mắt. Những sự thật vốn ẩn mình sau những dòng chữ lịch sử, đằng sau những trang văn lịch sử cùng những lời kể của thầy cô, ông bà cha mẹ mình. Để đến hôm nay, tôi mới hiểu ra rằng những gì mình biết về cuộc chiến tranh của dân tộc mình, trên đất nước mình còn quá ít ỏi so với những gì khốc liệt mà cha ông mình đã thực sự nếm trải, so với sự hy sinh lớn lao của những liệt sĩ đã ngã xuống cho nền hòa bình, tự do của Tổ quốc.
Một dân tộc – những cuộc chiến tranh và những nỗi đau… Thế giới cần phải biết nhiều hơn nữa về những hậu quả nặng nề mà đế quốc Mỹ gây ra cho người dân Việt Nam. Hơn hết, nếu là một thanh niên Việt Nam đang sống trong nền hòa bình tự do hãy tìm về với cội nguồn dân tộc, hãy một lần đặt chân vào Bảo tàng Chứng tích chiến tranh (số 28 Võ Văn Tần, quận 3, TP.Hồ Chí Minh) để được tận mắt thấy những hình ảnh lịch sử thiêng liêng, cao quý – dù có thể nó sẽ ám ảnh bạn một thời gian dài. Nhưng dẫu vậy, nỗi ám ảnh đó giúp ta thêm yêu đất nước mình, dân tộc mình! “Đất nước tôi thon thả giọt đàn bầu, Nghe dịu nỗi đau của mẹ. Ba lần tiễn con đi, hai lần khóc thầm lặng lẽ, các anh không về mình mẹ lặng im… Đất nước tôi, đất nước tôi, đất nước tôi…